Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Ham tiền

Tôi đứng ở quầy thuốc trong bệnh viện tim Tâm Đức (Tam Duc cardiology hospital) thấy một người phụ nữ trạc 50 đang thanh toán tiền. Đơn thuốc gồm vài vỉ, cũng nhiều loại tùm lum tốn mất 3 triệu. Thiết nghĩ, người phụ nữ bằng tuổi mẹ mình một tháng không biết có làm gì ra vài triệu đồng không mà tháng nào cũng trả bằng ấy tiền thuốc thì lấy đâu ra. Huống chi là những người phải mổ hay phẫu thuật. bởi vậy tôi thực sự thấy ý nghĩa của việc làm ra nhiều tiền. Và thực sự là tôi không hâm mộ những người không làm ra tiền. Chẳng phải ý tôi là mọi người phải kiếm ra một mớ tiền kếch xù, nhưng những người chẳng thể làm ra xu nào thì đúng là thằng ăn hại.

Tôi có đọc cuốn sách hay có tên là The Monk Who Sold His Ferrari. Cuốn này cảm hứng từ đạo Thiền, chỉ dạy mình nhiều thứ hay như là sống khoẻ mạnh, tư duy thoải mái. Nhưng có một chi tiết tôi không thích là cuốn sách đã vơ đũa cả nắm khi cho rằng những người làm ra nhiều tiền là những kẻ mê tiền. Nhân vật chính trong câu chuyện trước đây là một luật sư danh tiếng, ông này ham danh lợi nên làm mọi thứ để kiếm tiền. Phê phán vậy thì không có gì sai, nhưng nếu ai muốn có nhiều tiền, muốn làm giàu là đáng chê trách?
Chắc nhiều người cũng xem bộ phim Ban Mai Xanh, nhân vật Bằng (Minh Tiệp đóng) có khát vọng làm giàu, anh ta muốn mở một siêu thị sách. Vậy anh ta đáng trách à?
Hay người bỏ tiền cho Bằng vay để làm dự án là người đáng chê cười?
Vậy những người suốt ngày đóng cửa phòng, hít hoa hồng, chơi nhạc thính phòng, rồi bám váy vợ xin tiền thì đáng được ca tụng?

Theo tôi, những thằng mê tiền là những thằng chẳng có mục tiêu, mục đích hay kế hoạch gì. Tôi lấy ví dụ thế này: anh ABC học khoá K40 hay K41 ĐH Ngoại thương Cơ sở II tại thành phố Hồ Chí Minh đang đắn đo trước hai quyết định:
i) làm việc cho Shinhan Bank - một ngân hàng của Hàn Quốc - lương hàng tháng cao nhưng thưởng cuối năm thấp, hoặc
ii) làm việc cho ABBank - ngân hàng An Bình, một ngân hàng do EVN bỏ vốn thành lập - lương hàng tháng thấp nhưng bù lại thưởng cuối năm rất nhiều
Sau một hồi cân đo đong đếm, anh chọn phương án 2.
Sở dĩ tôi cho rằng người này có biểu hiện của kẻ tham tiền, bởi tôi thấy anh này làm việc hoàn toàn vì tiền. Nếu vung ra một vài tờ giấy bạc xanh, hoàn toàn có thể mua chuộc người này. Thông tin gần đây nhất thì anh này nghỉ làm một công ty cho thuê tài chính để làm một công việc khác.

Tôi cũng chẳng ấn tượng gì những người mặc bộ đồ doanh nhân thành đạt, đeo giày bóng loáng mà trong túi chỉ có 2.500 để uống trà đá và làm mấy điếu mèo.

Có lẽ tôi thích Lưu Vĩnh Hành (Liu Yongxing) dĩ nhiên không phải vì ông ta ham tiền.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét


• Nếu bạn không có tài khoản Google/Blogger profile, hay các blog platform khác, bạn vui lòng chọn Name(Tên)/URL thay vì Anonymous (Ẩn danh).