Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

Không Cổ Phiếu, Không Trái Phiếu, Không Đầu Tư

Tôi xem một bộ phim cũ tên John Q (2002) do Denzel Washington thủ vai chính. Chẳng phải phim tình cảm mùi mẫn, hay những pha hành động kèm sex, mà là một bộ phim về thực trạng xã hội ở Mỹ. John Q là một công nhân nhà máy, có vợ và một con trai chắc cỡ 6 tuổi. Anh không có nhà riêng mà phải thuê. Cuộc vẫn êm ấm hạnh phúc tới một ngày con trai anh vô bệnh viện, bác sĩ nói tim cậu bé lớn hơn bình thường 3 lần và phải thay tim nhân tạo nếu không chỉ có thể sống trong vòng vài tháng, vài tuần, thậm chí vài ngày.

Viện phí tổng cộng là $250,000, trả trước 1/3 là $75,000. Nhưng quả thực đây là một số tiền quá lớn. Các bác sĩ xem hồ sơ của John Q và thấy anh không có cổ phiếu, không có trái phiếu và không có khoản đầu tư nào. Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau. Và thế là John Q đặt hết tất cả hy vọng vào khoản bảo hiểm mà anh đóng ở nhà máy. Tuy nhiên, giám đốc công ty đã thay đổi chính sách bảo hiểm và chuyển từ loại hình PPO sang HMO. Tôi không hiểu rõ lắm về quy định ở Mỹ, song nôm na là chuyển sang một chính sách ít co lợi cho người lao động, và nếu trường hợp con trai anh gặp vấn đề thì bảo hiểm sẽ không chi trả, anh chỉ có thệ nhận tối đa $20,000. Anh phải làm đơn kiện, may mắn thay đơn kiện của anh được chấp nhận. Anh đến bệnh viện với tờ khiếu nại, nhưng bệnh viện không chịu vì họ muốn có tiền mặt. Nếu có tiền mặt, tên của con trai anh sẽ được liệt vào danh sách nhận tiền nhân đạo, tình thương hay hảo tâm. Thế là, John và vợ về nhà bán hết tất cả đồ đạc có thể (TV được $20), bán luôn cả chiếc nhẫn cưới (được $90), rồi đi xin tiền quyên góp từ đồng nghiệp, các hiệp hội, tổ chức,... nhưng vẫn không đủ (khoản tiền bảo hiểm cần thời gian). Rồi vợ anh gọi điện từ bệnh viện nói rằng họ sẽ cho con anh xuất viện, chị khóc kêu anh phải làm cái gì đó. Bước đường cùng, John Q xách súng tới bệnh viện uy hiếp bác sĩ để hy vọng đưa tên con mình vào danh sách nhận hỗ trợ nhân đạo.

Quay trở lại vấn đề "không cổ phiếu, không trái phiếu, không khoản đầu tư". Tôi rất nể những người dám nói mình không cần tiền. Những người này có thể là giàu từ trong trứng, là nghệ sĩ tóc dài tới rốn, hoặc mới bị bồ đá. Quả thật, với những anh thích cuộc sống tự do, lang thang cầu bất cầu bơ thì tiền chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đối với một người bình thường có gia đình, tiền khá là quan trọng. Không cần phải mua xe sang Audi như Tăng Thanh Hà, hay đốt tiền trong strip clubs, nhưng đôi lúc con người ta cần rất nhiều tiền như trong trường hợp người thân cần tiền chữa trị này, và những người chỉ có thu nhập từ đồng lương sẽ khó kham nổi. Đầu tư là một giải pháp để có thể tự do về tài chính. Những người không đầu tư sau này có thể sẽ khó khăn hơn như John Q (dĩ nhiên trừ trường hợp bạn được trả lương cao ngất ngưởng như ca sĩ, CEO, quan chức,v.v.., được thừa kế tài sản lớn, lấy vợ hoặc chồng giàu, trúng số...)

2 nhận xét:

  1. Bí mật của thế kỉ 21 đó là ... TIỀN. Không có tiền thì ý tưởng của bạn không có trọng lượng. Đọc ở đâu đó câu này.

    Trả lờiXóa


• Nếu bạn không có tài khoản Google/Blogger profile, hay các blog platform khác, bạn vui lòng chọn Name(Tên)/URL thay vì Anonymous (Ẩn danh).